Những nẻo đường biên cương (Kỳ 1)

Trong mỗi chuyến đi của AABC, vai trò của các tình nguyện viên là hết sức quan trọng. Họ cùng theo chúng tôi từ những buổi phân loại, đóng hàng, khuân vác, đến tận nơi, phát quà…. tham gia cùng đoàn tất cả những hoạt động trong chương trình. Họ là những sinh viên đang ngồi trên ghế giảng đường, doanh nghiệp, phóng viên…. Xin giới thiệu những dòng tự sự của nhà báo Lê Thanh Tùng – VNExpress, sau chuyến đi Nà Khoa vừa qua.

Kì 1: Đường tới Nà Khoa.

Có người anh nói với tôi rằng: ‘Còn trẻ, còn đi, đi để trải nghiệm, đi để cảm nhận, và từ những chuyến đi, mình sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn’

Nhìn đồng hồ đã 9h sáng, sốt ruột, giờ nãy các thành viên khác của đoàn đang tất bật chuyển hơn 3,5 tấn hàng lên xe tải. Thôi đành vậy, thất hứa lần chuyển hàng lên xe, lại cắm đầu vào làm hùng hục, chỉ còn 9h đồng hồ để hoàn tất công việc được giao ở tòa soạn…

8h tối, balo trên vai, leo lên chiếc xe khách về miền tây bắc, tạm biệt Hà Nội, tạm biệt những ngày nghỉ, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình 5 ngày đến với những nẻo biên cương, ở nơi ấy, có các chiến sĩ, các thầy cô cắm bản, và lũ trẻ đang ngóng chờ.

24 thành viên, mỗi người mỗi nơi, mỗi nghề, có người cũ, có người chưa gặp. Nhưng dường như suy nghĩ của 24 thành viên đều giống nhau, đều mong nhanh được đặt chân lên mảnh đất nơi vùng biên giới.

Chiếc xe cứ chầm chậm theo cung đường quen thuộc, lúc lên lúc xuống, lúc cua trái lúc sang phải, nhiều thành viên của chúng tôi dường như chưa từng trải nghiệm chuyến hành trình ô tô nào xa như vậy.

Xe dừng nơi trạm nghỉ, cái rét của vùng rừng núi cùng với sương mù, làm cho các thành viên phải co mình, khoác thêm áo, vậy là chúng tôi đã đi được nửa quãng đường trên hành trình Tây Bắc, hít hà một chút hơi sương, châm 1 điếu thuốc, uống chén trà đặc, cả đoàn lại tiếp tục lên đường.

Tiếng gà gáy sớm, tiếng lục lạc của đàn trâu ven rừng, làm cho nhiều người trong đoàn tỉnh giấc, vậy là trời đã sáng, buổi sáng của vùng biên giới nó trong vắt đến một cách mê người, không ồn ào, không vội vã, làm cho con người muốn hòa mình vào thiên nhiên nơi đây.

Cuộc hành trình bỗng nhiên bị gián đoạn, ông trời như muốn thử lòng người. Chiếc xe tải chở hàng bị hư hỏng đột ngột, nằm tít tận Sơn La, hiện đang sau chúng tôi hơn 120km. Phương án thay thế được trưởng đoàn đưa ra, bốc hàng hóa sang một chiếc xe khác, nhanh chóng trở lại cuộc hành trình. Cả đoàn đành lùi thời gian ở thành phố Điện Biên đến đầu giờ chiều để hợp nhất.

2h chiều, chiếc xe tải cũng lên tới nơi để gộp vào với đoàn, anh chị em nhảy lên sung sướng, vì nếu chỉ chậm 1h nữa thôi, kế hoạch đi lên Nà Khoa sẽ bị lùi đến sáng mai, còn cố đi thì khả năng ngủ lại trên đường là rất lớn. Tạm biệt thành phố Điện Biên, chúng tôi lại tức tốc lên xe, đi nốt chặng đường 200km cuối trong hành trình hơn 700km này.

Hoàng hôn dần buông, con đường đất dần chìm vào trong bóng đêm của núi rừng Tây Bắc, xe Uoat của biên phòng đi trước, xe thành viên đi sau, và xe chở hàng đi cuối, cứ lầm lũi tiến dần trên con đường độc đạo. Nhưng ông trời dường như vẫn muốn thử thách lòng kiên trì của cả đoàn, xe 29 chỗ trở các thành viên đột ngột hỏng lốp, vậy là cả đoàn lại một lần nữa phải kéo dài thời gian lên đất Nà Khoa.

Đoàn nhiều người mỏi mệt, người kiếm chỗ nằm, người tìm chỗ tựa, nếu bây giờ cho chúng tôi ngủ tại đây, nhiều người có thể đánh một giấc ngon lành cho đến sáng.

‘Xe sửa xong rồi bà con ơi’ tiếng người phụ xe vang lên, mọi người bừng tỉnh, dường như quên hết mệt nhọc, cố lên nào, bản trước mặt, đồn biên phòng đang ở phía trước kia rồi, chúng ta sắp được gặp đồng bào, sắp được gặp chiến sĩ rồi đấy. Mặc dù không ai nói ra, nhưng chúng tôi dường như đều chung một ý chí.

Những chiếc xe lại lầm lũi đi trong màn đêm…

‘Đồn kia rồi các anh chị ơi’ một chiến sĩ biên phòng ngồi cùng xe reo lên, cả đoàn bật dậy hào hứng, cùng nhao nhao ra phía trước, thấp thoáng trước ánh đèn pha, là màu áo xanh của các chiến sĩ biên phòng đang đứng đợi anh em tự bao giờ.

Vui lắm! Những cái ôm trầm, những cái bắt tay, những nụ cười quên đi mệt mỏi, chúng tôi và các chiến sĩ hòa với nhau như anh em một nhà, dù trước đây quân và dân chưa bao giờ gặp mặt.

Vậy là sau cuộc hành trình hơn 700km chúng tôi đã đến điểm dừng chân cuối cùng, lúc này, kim đồng hồ cũng đã chỉ hơn 10h đêm….

Hình ảnh: NHỮNG NẺO ĐƯỜNG BIÊN CƯƠNGKì 1: Đường tới Nà Khoa.Có người anh nói với tôi rằng: 'Còn trẻ, còn đi, đi để trải nghiệm, đi để cảm nhận, và từ những chuyến đi, mình sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn' Nhìn đồng hồ đã 9h sáng, sốt ruột, giờ nãy các thành viên khác của đoàn đang tất bật chuyển hơn 3,5 tấn hàng lên xe tải. Thôi đành vậy, thất hứa lần chuyển hàng lên xe, lại cắm đầu vào làm hùng hục, chỉ còn 9h đồng hồ để hoàn tất công việc được giao ở tòa soạn... 8h tối, balo trên vai, leo lên chiếc xe khách về miền tây bắc, tạm biệt Hà Nội, tạm biệt những ngày nghỉ, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình 5 ngày đến với những nẻo biên cương, ở nơi ấy, có các chiến sĩ, các thầy cô cắm bản, và lũ trẻ đang ngóng chờ.24 thành viên, mỗi người mỗi nơi, mỗi nghề, có người cũ, có người chưa gặp. Nhưng dường như suy nghĩ của 24 thành viên đều giống nhau, đều mong nhanh được đặt chân lên mảnh đất nơi vùng biên giới. Chiếc xe cứ chầm chậm theo cung đường quen thuộc, lúc lên lúc xuống, lúc cua trái lúc sang phải, nhiều thành viên của chúng tôi dường như chưa từng trải nghiệm chuyến hành trình ô tô nào xa như vậy.  Xe dừng nơi trạm nghỉ, cái rét của vùng rừng núi cùng với sương mù, làm cho các thành viên phải co mình, khoác thêm áo, vậy là chúng tôi đã đi được nửa quãng đường trên hành trình Tây Bắc, hít hà một chút hơi sương, châm 1 điếu thuốc, uống chén trà đặc, cả đoàn lại tiếp tục lên đường.  Tiếng gà gáy sớm, tiếng lục lạc của đàn trâu ven rừng, làm cho nhiều người trong đoàn tỉnh giấc, vậy là trời đã sáng, buổi sáng của vùng biên giới nó trong vắt đến một cách mê người, không ồn ào, không vội vã, làm cho con người muốn hòa mình vào thiên nhiên nơi đây.  Cuộc hành trình bỗng nhiên bị gián đoạn, ông trời như muốn thử lòng người. Chiếc xe tải chở hàng bị hư hỏng đột ngột, nằm tít tận Sơn La, hiện đang sau chúng tôi hơn 120km. Phương án thay thế được trưởng đoàn đưa ra, bốc hàng hóa sang một chiếc xe khác, nhanh chóng trở lại cuộc hành trình. Cả đoàn đành lùi thời gian ở thành phố Điện Biên đến đầu giờ chiều để hợp nhất.  2h chiều, chiếc xe tải cũng lên tới nơi để gộp vào với đoàn, anh chị em nhảy lên sung sướng, vì nếu chỉ chậm 1h nữa thôi, kế hoạch đi lên Nà Khoa sẽ bị lùi đến sáng mai, còn cố đi thì khả năng ngủ lại trên đường là rất lớn. Tạm biệt thành phố Điện Biên, chúng tôi lại tức tốc lên xe, đi nốt chặng đường 200km cuối trong hành trình hơn 700km này.Hoàng hôn dần buông, con đường đất dần chìm vào trong bóng đêm của núi rừng Tây Bắc, xe Uoat của biên phòng đi trước, xe thành viên đi sau, và xe chở hàng đi cuối, cứ lầm lũi tiến dần trên con đường độc đạo. Nhưng ông trời dường như vẫn muốn thử thách lòng kiên trì của cả đoàn, xe 29 chỗ trở các thành viên đột ngột hỏng lốp, vậy là cả đoàn lại một lần nữa phải kéo dài thời gian lên đất Nà Khoa.  Đoàn nhiều người mỏi mệt, người kiếm chỗ nằm, người tìm chỗ tựa, nếu bây giờ cho chúng tôi ngủ tại đây, nhiều người có thể đánh một giấc ngon lành cho đến sáng. 'Xe sửa xong rồi bà con ơi' tiếng người phụ xe vang lên, mọi người bừng tỉnh, dường như quên hết mệt nhọc, cố lên nào, bản trước mặt, đồn biên phòng đang ở phía trước kia rồi, chúng ta sắp được gặp đồng bào, sắp được gặp chiến sĩ rồi đấy. Mặc dù không ai nói ra, nhưng chúng tôi dường như đều chung một ý chí. Những chiếc xe lại lầm lũi đi trong màn đêm... 'Đồn kia rồi các anh chị ơi' một chiến sĩ biên phòng ngồi cùng xe reo lên, cả đoàn bật dậy hào hứng, cùng nhao nhao ra phía trước, thấp thoáng trước ánh đèn pha, là màu áo xanh của các chiến sĩ biên phòng đang đứng đợi anh em tự bao giờ. Vui lắm! Những cái ôm trầm, những cái bắt tay, những nụ cười quên đi mệt mỏi, chúng tôi và các chiến sĩ hòa với nhau như anh em một nhà, dù trước đây quân và dân chưa bao giờ gặp mặt.  Vậy là sau cuộc hành trình hơn 700km chúng tôi đã đến điểm dừng chân cuối cùng, lúc này, kim đồng hồ cũng đã chỉ hơn 10h đêm....Continue...

Còn tiếp…